đáng yêu bao nhiêu tiền một cân

4.8 / 5 ( 139 bình chọn ) Viên sủi Xtraman là một trong số ít những sản phẩm cải thiện và tăng cường chức năng sinh lý nam giới được cấp phép rất hiệu quả. Xtraman hiện nay đang rất được nam giới ưa chuộng và tìm mua để sử dụng, đặc biệt là […] Yêu anh mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, thấy nghèo nên thôi. Em không thích lưng chừng, yêu anh chỉ sợ cắm sừng anh thôi. Nếu khoảng cách giữa em và anh là 1000 bước thì em xin được phép về nhà. Bao nhiêu hoa em chỉ chọn một cành. Bao nhiêu người, em chỉ né mỗi anh. Sử Dụng Ngay. Nhóm phòng gym bình dân thường có mức giá dao động từ 100-200 nghìn. Đặc biệt, ở một vài phòng gym giá rẻ thì lệ phí tập luyện 1 tháng chỉ có giá khoảng 80 nghìn đồng (80.000đ). Chính vì có mức giá thấp như vậy, nên cơ sở hạ tầng của các phòng gym này Jesus là nhân tố quan trọng với Arsenal. Sau 6 lần ra sân ở Premier League mùa này, ngôi sao 25 tuổi đã đóng góp tổng cộng 6 bàn thắng cho Arsenal (3 pha lập công và 3 kiến tạo). Trong khi Jesus chơi xuất sắc ở mặt trận tấn công, người đồng đội cũ của anh tại Man City - Zinchenko Tuy nhiên chữa yếu sinh lý hết bao nhiêu tiền sẽ còn tùy thuộc vào từng cơ sở khám chữa bệnh và nhiều yếu tố khác, có thể kể đến như: 1. Cơ sở y tế thăm khám điều trị bệnh. Mỗi cơ sở y tế sẽ có bảng giá chi phí chữa yếu sinh lý khác nhau. Hiện nay có rất nhiều TPO - Một bác sĩ có kinh nghiệm phẫu thuật "cô bé" cho 300 bệnh nhân đã tiết lộ về kiểu dáng mà ông nhận được nhiều yêu cầu nhất. Những người không nên ăn dưa muối, thèm đến mấy cũng chớ đụng vào kẻo 'một miếng hại cả đời' Dịch truyện tranh là một trong những công việc online kiếm ra tiền, hiện tại công việc này đang được giới trẻ Việt Nam áp dụng và phát triển mạnh mẽ. Dịch truyện tranh kiếm tiền không đòi hỏi quá nhiều yếu tố, bạn có thể làm việc ở bất kỳ nơi đâu chỉ cần Để phòng ngừa rối loạn tiền đình, tránh tái phát bệnh bạn cần: Hạn chế ngồi nhiều trong phòng lạnh, ngồi lâu trước máy tính. Nên thư giãn khi phải ngồi lâu làm việc trong văn phòng bằng các bài tập cho vùng đầu, cổ gáy. Uống nước thường xuyên khoảng 2 lít nước ogulapab1973. Sơ Chi đứng ở chỗ điểm danh ngẩn chiều, mỗi một hạng mục đấu chung kết đều kết thúc, cuối cùng chỉ còn lại chạy tiếp chạy 200m nữ Sơ Chi về nhì, chỉ kém người về thứ nhất một chút, cô được xếp ở hàng nữ sinh có thành tích thi chạy tiếp sức là một trong những cuộc thi rất được mọi người quan tâm, mấy người vây lại cùng nhau nghe chủ tịch hội thể thao truyền thụ ít kỹ xảo nhỏ, Sơ Chi cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ nhiên, cô giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào khóe môi của chính cảm mềm mại, tự hồ bên trên còn lưu lại nhiệt độ và mùi vị của ngón tay hai người mặt đối mặt không cảm thấy gì, chỉ khi người vừa đi mất, cô mới bắt đầu cảm thấy có chút kỳ trên môi vốn mỏng, lại mẫn cảm, nhiệt độ ngón tay của anh rất thấp, lành lạnh, dán vào sợi tóc ma sát tạo ra cảm giác sột Chi mơ màng cảm nhận một thoáng nhịp tim của chính mình, có phải là do lúc chạy 200m quá nhanh, làm sao lâu như vậy mà nhịp tim vẫn không bình thi chạy tiếp sức sắp bắt đầu, Sơ Chi điều chỉnh lại hô hấp, sờ sờ lỗ tai khá nóng của mình, trạng thái gần bình thường lại, vừa xoay người, cô lại đối đầu với đôi mắt đen kịt phía xa Gia Hành đứng dưới khán đài phía sau nơi điểm danh, anh dựa lưng vào vách tường khán đài, nghiêng cổ nhìn Chi rụt cổ lại, lỗ tai lại bắt đầu nóng mắt cô dừng lại, còn chưa kịp phản ứng đã có người gọi là một giọng nói thiếu niên trong trẻo, sạch sẽ lại trong sáng “Chị!”Sơ Chi quay đầu lại, Nguyên Từ chạy tới, hướng cô vẫy vẫy tay.*Sáng sớm Trình Dật bị Lục Gia Hành lấy chân đạp hai phát mà tỉnh, anh ta không tình nguyện nằm đến trưa mới chậm chạp đi tắm rửa, bò ra khỏi anh ta nhận thức được, Lục Gia Hành đã sớm biến mất không thấy bóng dáng, gọi điện hai đến ba lần, bên kia mới Dật đứng ở dưới lầu ký túc xá, chống nạnh gọi điện thoại giống như một người đàn bà chanh chua “Lục Gia Hành, đại gia cậu, con mẹ nó cậu đạp bắt tôi dậy, còn chính mình thì biến cmn đi nơi nào rồi?”Lục Gia Hành lười biếng trả lời “Tham gia đại hội thể dục thể thao.”Trình Dật sững sờ, không phản ứng lại “Cái gì?”“Đại hội thể dục thể thao.”“Đại hội thể dục thể thao?”“Ừm.”Trình Dật giả mù sa mưa nói “Oa, thiếu gia, cậu quá tuyệt vời, đây chính là ánh mặt trời đầy sức sống tích cực nhiệt tình của đời người nha!”Lục Gia Hành không trả lời anh ta, đột nhiên rơi vào trầm Dật cũng không để ý, anh ta cúp điện thoại, đi về phía sân vận quả vừa vào cửa anh ta đã nhìn thấy, Lục Gia Hành giống như một bóng ma đứng dưới khán đài, hai tay đang vặn vặn, mắt nhìn nơi nào đó, mặt không hề có tý cảm xúc nào, ánh mắt tối Dật theo tầm mắt của anh nhìn sang, vừa nhìn liền vui gái mềm mại nhà Lục thiếu gia mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng hết sức đơn thuần đáng yêu, cô đang nói chuyện với một chàng trai nào đó, cười hết sức dễ lại Lục Gia Hành một chút, hình như sắc mặt hơi kém một Dật cười vô cùng xán lạn, tâm tình anh ta rất tốt, đi tới cằn nhằn “Ơ! Thiếu gia, sao trùng hợp như vậy nha!”Lục Gia Hành không thèm nhìn anh ta, đôi mắt chỉ đặt trên người Sơ lát sau, anh “hừ” một tiếng trầm thấp, xem ra đã hết sức khó Dật nhìn thấy lạ “A Hành, em gái của cậu thật quý hiếm nha!”Lục Gia Hành lạnh nhạt nói “Còn không hết.”Anh nói xong, lại nghĩ tới điều gì, nhíu nhíu Dật nhướn lông mày “Cậu cứ nhìn như vậy, không tự mình chạy tới, cậu muốn chiếm được lợi thế thì phải ra tay trước, dũng cảm theo đuổi nha, thái tử điện hạ.”Lục Gia Hành liếc nhẹ anh ta một cái, dĩ nhiên anh cũng không phủ nhận, liếm liếm khóe môi “Cậu sẽ theo đuổi sao?”Trình Dật liền trầm là chọc ghẹo con gái, nhất định anh ta sẽ làm, hơn nữa còn có thể viết một bộ sách phân tích tỉ mỉ chi tiết từng đáp nhưng theo đuổi con gái và trêu chọc con gái, hai việc này hoàn toàn khác nhau, đối với bọn họ việc nghiêm túc theo đuổi con gái là một việc bắn đại bác cũng không Dật không dám nói mấy chiêu chọc ghẹo con gái vớ vẩn kia, dù sao hình như lần này người anh em là thật lòng, nói ra có thể sẽ bị cậu ta đánh Dật cũng rất nghiêm túc suy nghĩ, phân tích một chút độ hiểu biết của anh ta về Sơ Chi “Tôi cảm thấy, Tiểu Chi của cậu, nếu tỏ tình theo cách uyển chuyển chắc không có tác dụng gì, rất có thể em ấy nghe sẽ không hiểu.”“...”Lục Gia Hành thầm nghĩ cái này còn cần cậu nói sao, hôm nay tôi đã biết rồi.”“Vì lẽ đó cậu nên thẳng thắn, trực tiếp nói rằng cậu thích em ấy,” Trình Dật dừng lại một chút, vẫn như cũ có chút không xác định nói, “Cậu thật sự thích em ấy hả?”Lục Gia Hành không lên Dật vẫn chưa từ bỏ ý định, hoặc có thể nói có chút khó tin “Thật sự yêu thích em ấy hả.”Bên kia cuộc thi đã bắt đầu rồi, tiếng súng vang lên, thiếu nữ gần như vèo một cái chạy khỏi vạch xuất phát, bờ môi cô khẽ mím lại, mái tóc dài đung theo cô là nam sinh buổi sáng đập tay với cô, còn suýt chút nữa chạm vào môi cô, hai người, một người vừa chạy về phía trước vừa đón, một người đưa tay lên, phối hợp cực kỳ ăn ý, tạm thời bọn họ đang dẫn Gia Hành mím môi, đôi mắt khẽ híp lại, bỗng nhiên anh mở miệng “Phải thẳng thắn như thế nào?”Trình Dật “?”“Phải thắng thắn như thế nào?”Thật lòng Lục Gia Hành cảm thấy hành động trước đó của mình đã đủ thẳng thắn rồi, trước đây thậm chí ngay cả nói anh cũng không cần nói, đều là con gái tự do phát Dật ấn ấn huyệt Thái Dương, đau đầu nói “Được rồi thiếu gia, muốn tôi dạy cậu sao? Hẹn đi chơi, cũng đừng chỉ dùng lời nói, muốn khiến cho đối phương cảm nhận được thành ý của cậu, phải dùng hành động thực tế làm cho cô ấy cảm giác được rằng cậu thích cô ấy bao nhiêu.”Anh ta nói đến đây, lại không nhịn được hỏi thêm một câu “Suy cho cùng cậu rất thích cô gái này hả?”Lục Gia Hành muốn nói là không muốn nói không phải rất yêu nói bên trong cổ họng lăn hai vòng, nhưng lại không biết tại sao không nói ra được.*Trong đại hội thể dục thể thao lần này khoa quảng cáo đạt được nhiều thành tích tốt, chủ tịch hội thể thao lên lĩnh tiền thưởng trở về trưng cầu ý kiến từng người một, cuối cùng bọn họ quyết định cầm số tiền kia ra ngoài xõa một hướng dẫn cũng là một thanh niên trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học, cầm đầu một đám sinh viên, nhìn bọn họ hào hứng cũng rộng lượng, dũng cảm tỏ vẻ không đủ tiền thì trở về tìm anh ta, anh ta sẽ trả người đồng loạt hoan hô, vắt chân lên cổ chạy nhanh đến quán thịt nướng tự phục vụ, nghiêm chỉnh xếp hàng dài, chủ quán bán được nhiều còn suýt lúc đại hội thể dục thể thao đến bây giờ đã gần hai tuần lễ, Sơ Chi tùy tiện tham gia vào hội kịch nói cũng bắt đầu bận tháng mười hai, để chúc mừng, theo quy tắc hội kịch nói phải đưa ra một tiết Sơ Chi nghĩ mình là một người mới nên giúp đỡ ở hậu trường, làm mấy việc vặt vãnh, lại có thể tiếp tục làm một người tàng hình, kết quả ngày hôm sau, hội trưởng là Trương đại nhân tại cuộc họp cười híp mắt, nhìn cô ngoắc ngoắc tay “Chị, chị tới đây một chút.”Sơ Chi đã quên Nguyên Từ gọi cô là chị, cô thả dụng cụ trong tay xuống rồi đi tới “Đàn anh, làm sao vậy?”Bạch tuộc cũng đã quen thuộc cách nói chuyện hằng ngày của hai người kia, một người gọi “chị”, một người gọi “Đàn anh”, anh ta đã bị thời gian làm cho hao mòn, mấy tháng đầu còn cảm thấy có chút thú Từ đưa kịch bản qua, Sơ Chi nhận Từ nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra cái răng nanh nhỏ trắng sang “Chị, chị diễn vai nữ chính nhé?”Sơ Chi trợn to hai Từ gãi gãi mũi, vẻ mặt nhờ vả “Chị, nếu chị không diễn, thì em phải diễn vai nữ chính đó.”Con người của Sơ Chi sắp rơi ra cảm thấy mười tám năm trước rõ ràng con người cô đều rất bình thường, tại sao lên đại học, cái từ nam giả nữ này liền xuất hiện nhiều lần bên trong thế giới của cô, nó sắp trở thành một phần trong cuộc sống của cô tuộc đứng bên cạnh nghe thấy vậy liền ôm lấy Nguyên Từ, bắt đầu khóc lóc “Từ lang!!! Nữ chính không tốt sao!!! Năm ngoái không phải cậu cũng diễn vai công chúa Bối Nhi à! Tiếng vang không phải rất tốt đó sao!!!”Diễn xuất của anh ta quá xuất sắc, ngay cả đôi mắt cũng đều đỏ lên, diễn tả tình yêu tan nát cõi lòng, tình cảnh vô cùng kích lang không chút lưu tình giơ tay đẩy anh ta, cười nói “Tôi cũng không muốn tiến tục nói yêu đương với anh.”Bạch tuộc buông lỏng tay, vẻ mắt ý tứ sâu xa “Ồ, vậy cậu muốn nói chuyện yêu đương với người khác.”Nguyên Từ không phản ứng, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn Sơ xưa đến nay Sơ Chi chưa từng thử sức với diễn xuất, hồi còn học sơ trung hay cao trung khi có chương trình này cô cũng chỉ diễn vai không có sự sống, Sơ Chi cầm kịch bản, cảm thấy bối rồi “Tôi có thể không? Hồi học cao trung tôi chỉ diễn qua một lần, không có kinh nghiệm gì cả...”Mắt Nguyên Từ sáng rực lên “Diễn qua là được, đã rất tốt rồi, hồi học cao trung em cũng chưa từng được diễn kịch nói.”“Có thật không?”“Thật đó,” tựa như Nguyên Từ đang cổ vũ cô, “Chị diễn vai gì vậy?”Sơ Chi vui mừng nói “Chậu hoa.”Nguyên Từ “...”Bạch tuộc “...”*Thời gian chuẩn bị không nhiều, tháng mười một trôi qua một cách nhanh chóng, trong nháy mắt trời thu đã sắp qua đi nữ chính trong vở kịch , Sơ Chi cảm giác đây là lần đầu tiên trong đời bản thân phải gánh vác trọng trách to lớn này, toàn bộ sự vinh quang của hội kịch nói đều đặt lên người cô, vì vậy cô hoàn toàn không dám lười biếng, mỗi ngày sau giờ học đều chạy đến hội kịch nói, hận không thể chia mình làm hai phần, một phần ăn cơm, đi học, ngủ, và làm bài tập, phần còn lại để học thuộc lời bạn học của cô cũng đều rất bận, thậm chí Tiêu Dực đã bắt đầu chuẩn bị tìm công ty để đi thực tập vào thời gian nghỉ đông, theo lời nói của cậu ta là những kinh nghiệm này nhất định phải tích lũy từ sớm, cũng phải cố gắng làm gì đó trong thời gian thực như mỗi ngày không làm việc đàng hoàng cũng chỉ có Lục Gia hội thể dục thể thao qua đi, nếu so với trước đây thì đàn anh Lục càng nhàn rỗi, thường thường hai đến ba ngày không biết biến ra từ nơi nào, có lúc anh sẽ đến gần chứng minh sự tồn tại của mình, có lúc mang cho cô một que kem, cứ đứng dưới tòa nhà ký túc xá của nữ sinh như vậy, không để ý xung quanh, ánh mắt không coi ai ra gì chỉ chờ cô đi Chi không muốn nhận, anh liền dùng lý do cũ “Mua nhiều hơn một cái, ăn không vô, em không ăn thì tôi ném đi”.Mấy lần trước Sơ Chi liên tục bị một người gọi xuống, bọn Cố Hàm liền lén lút nằm nhoài trên ban công vây xem, có lần bọn cô chuẩn bị đi tới thư viện, vừa đi Gia Hành đã đứng tựa lên bức tường dưới tàng cây, dáng vẻ nhàn hạ, nhìn thấy Sơ Chi đi xuống, anh nhếch Chi đi tới, nhíu mày lại “Anh lại mua thêm kem sao?”Lục Gia Hành cười khẽ một tiếng “Đúng vậy.”Bọn Lâm Đồng không đi qua, cái cô đi về phía trước một đoạn, một lát sau, Sơ Chi cầm kem chạy Hàm cảm thấy có chút không thể nào hiểu được “Người này đến cùng xảy ra chuyện gì hả, không phải anh ta có bạn gái rồi sao?”Lâm Đồng ở bên cạnh lười biếng ngáp một cái “Không có, mình hỏi bạn anh ta rồi,” cô dừng lại một chút, nhìn về phía Sơ Chi giải thích, “Chính là Trình Dật đó.”Cố Hàm nghiêng đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ “Ồ, không sao, nhưng lần trước không phải A Nam nghe thấy anh ta nói mình có bạn gái sao?”Lâm Đồng cười hì hì “Ai biết được, có thể là bởi vì nguyên nhân đó nên không muốn cho người khác số điện thoại chứ.”Sơ Chi đi bên cạnh yên tĩnh nghe, cô chậm chạp cúi đầu xé giấy bọc được một nửa, đột nhiên cô dừng bước, bóng dáng nhỏ bé quay Gia Hành còn chưa đi, anh vẫn đứng dựa vào bên kia như cũ, đầu cúi thấp, tay cầm điện thoại di ra cả người lười biếng, có chút cà lơ phất Chi liếm liếm môi, cô do dự một chút, nhét que kem vào tay Lâm Đồng “Các cậu đến trước giúp mình chiếm một chỗ nhé, lát nữa mình sẽ đến.”Cố Hàm giơ tay “Ơ kìa, cậu định làm gì vậy?”Lâm Đồng giơ tay vỗ cô nàng một Chi không lên tiếng, xoay người lại chạy ký túc xá cô vừa vặn có một quán trà sữa, Sơ Chi chạy tới gọi một cốc trà sữa Ô Long nóng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn người cách đó không xa vẫn chưa luôn cúi thấp đầu nhìn điện phút trôi qua, anh cất điện thoại vào túi áo, đứng thẳng người Chi hơi sốt ruột, cô không ngừng thúc giục “Cô à, làm ơn nhanh lên một chút!”Cô bán trà sữa vội vàng đậy cái nắp, Sơ Chi cũng không kịp đợi cho vào túi, đã trực tiếp nhận lấy, nói cảm ơn thật nhanh rồi xoay người bỏ chạy, Lục Gia hành đã đi về phía trước một đoạn, Sơ Chi đuổi theo anh gọi hai Gia Hành quay đầu Chi vội vàng chạy tới, đứng ở trước mặt như anh hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ quay lại, dáng vẻ đầy kinh Chi thở phào một hơi thật dài, cô thoáng điều chỉnh hô hấp, ngẩng đầu lên nhìn tháng mười một ở miền Bắc khí trời lạnh lại khô ráo, cô gái nhỏ bé mặc một cái áo khoác lông dày, mặt trên mũ áo còn có hai cái tai thỏ thật dài, phía trước mũ còn rủ xuống hai cái bông tròn, cả người nhìn rất ấm mắt tròn nhìn thấy anh, cũng không nói chuyện, cánh tay giơ lên thật cao, đưa cốc trà sữa Ô Long đến trước mặt Gia Hành ngẩn ra, không Chi nhón chân lên đi cà nhắc, nâng cốc trà sữa Ô Long lên cao hơn một mím mím môi, nghiêm túc nhìn anh, giọng nói có chút nghiêm túc, giống như người bạn nhỏ nghịch ngợm đang giảng đảo lý “Đàn anh, bây giờ trời lạnh như thế, anh đừng ăn nhiều kem như vậy nữa.” Sơ Chi cảm thấy đề tài này có chỗ nào không đúng lắm, nhưng không biết không đúng chỗ hoàn toàn không nghi ngờ gì về việc Lục Gia Hành là một trong những nhân tài kiệt suất, thế nhưng thực sự từ trước đến giờ cô chưa từng thấy anh chủ động bao giờ, chứ đừng nói đến là câu Chi chớp mắt mấy cái, tò mò tiến đến gần “Câu dẫn thế nào?”Hai người ngồi bên trong góc hàng cuối cùng của phòng học, Lục Gia Hành ngồi dựa vào bên tường, Sơ Chi ngồi bên cạnh phòng học có rất nhiều người, giọng nói hai người bọn họ rất nhỏ, Cố Hàm đang sơn móng tay bên cạnh vẫn nghe thấy Hàm trợn mắt há mồm, muốn kéo Sơ Chi qua nói, nhưng lại không biết cô có nên quản chuyện này hay nàng vỗ vỗ Lâm Đồng ngồi bên cạnh, chỉ chỉ bên này “Hai người kia xảy ra chuyện gì vậy, tại sao cái tên Bình nước lại tới đây, không phải anh ta học năm 3 sao? Anh ta chạy tới lớp năm nhất làm gì hả?”Xem ra Lâm Đồng không quá để ý “Ồ, mình gọi anh ta tới.”Cố Hàm “...”Cố Hàm hét lớn “Cái tên phản đồ này!”Lâm Đồng nghiêm trang nói “Mình kiên quyết ở bên phe Bình nước.”Cố Hàm nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói với cô nàng “Thế nhưng mình cảm thấy anh ta không thích hợp với A Chi, có chút, nói thế nào nhỉ... không đứng đắn? Nếu A Chi bị anh ta bắt nạt thì làm sao bây giờ?”Một tay Lâm Đồng chống cằm nhìn thầy giáo đang giảng bài trước mặt “Hừm, vốn mình cũng cảm thấy.”“Vốn cái gì?”Lâm Đồng không lên tiếng, xem như là đang ngẩn nghỉ lễ quốc khánh đến núi Cangyan lần trước, vốn Lâm Đồng cũng cảm thấy như nữa lúc đó căn bản cô nàng cũng không cảm thấy Lục Gia Hành có ý tứ gì khác với Sơ Chi, nhiều nhất cũng là có chút cảm tình, hoặc là khá hứng quả mấy ngày quan sát, cô nàng cảm thấy sự tình không giống như mình biệt là lúc ở trên xe, thật ra toàn bộ hành trình Lâm Đồng đều không nàng nghĩ, nhếch miệng cười vui vẻ “Cậu đừng quan tâm, tiểu nha đầu nhà chúng ta lại không ngốc, nhìn dáng vẻ của cô nàng có vẻ không tim không phổi vậy thôi, cuối cùng ai bị ai bắt nạt còn chưa chắc đâu.”Mặt Cố Hàm không cảm xúc “Mình sẽ bỏ một phiếu cho vị thiếu niên thiên tài còn chưa gặp mặt kia.”*Lục Gia Hành nói là giúp xem kịch bản, liền thật sự rất nghiêm túc giúp Sơ Chi xem kịch người tập rất cẩn thận trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, vở kịch nữ chủ quán chính thức bắt đầu, mỗi một câu thoại có thể là vẻ mặt gì, anh cũng hỗ trợ phân chiều Sơ Chi không có lớp, thời điểm tan học cũng vừa vặn nói đến đoạn diễn của kỵ sĩ và nữ chủ quán, Sơ Chi định xem xong đoạn này sẽ đi thẳng tới hội kịch nói, cô liền tạm biệt Lâm Đồng và Cố phòng học rất ấm áp, Sơ Chi mặc chiếc áo bông màu hồng cánh sen, cả người nằm ngoài lên mặt bàn, giống như một cục bông, ngón tay cô chỉ vào kịch bản “Vậy đoạn này tôi phải e thẹn sao?”Lục Gia Hành dừng một chút, cũng gục xuống, giọng nói không mấy nhiệt tình “Không được.”Sơ Chi không rõ “Không được sao?”“Ừm, đoạn này em phải biểu hiện vẻ lạnh lùng, hình tượng của kỵ sĩ có chút xán lạn, thật ra kịch bản cũng không cần hoàn toàn giống với bản gốc, diễn viên tự mình lý giải và phát huy sẽ có hiểu quả tốt hơn.”Sơ Chi rơi vào trong sương mù.“Ví dụ như đoạn này...” Lục Gia Hành chỉ vào một đoạn trên kịch bản, tiếp tục nói đầy trịnh trọng “Đoạn này, kỵ sĩ chuận bị muốn rời quán trọ, nữ chủ quán làm bộ vô cùng bi thương mà bất tỉnh hôn mê ngã trên giường, được kỵ sĩ ôm dậy, khiến cho hắn ta hiểu rõ tâm ý của mình, cái này quá giả dối, em muốn quyến rũ kỵ sĩ thì không thể quá chủ động, phải dửng dưng như không, để hắn ta rời đi đầy thất vọng mất mát.”Sơ Chi khiêm tốn tiếp thu “Vậy phải sửa sao?”“Sửa,” Lục Gia Hành nghiến răng, ngoài cười nhưng trong không cười nói “Để hắn ta cút đi, cút thật nhanh cho lão tử.”Sơ Chi “...”Sơ Chi thở dài, lo lắng nói “Đàn anh, như vậy thì đâu gọi là quyến rũ nữa.”Lục Gia Hành “Ồ” một tiếng, nhìn cô hỏi dò “Vậy em dự định như thế nào.”Sơ Chi cau mày chăm chú nghĩ, không lên tiếng, trong lúc nhất thời không gian hoàn toàn yên Gia Hành đợi một lúc, đột nhiên nói “Ngược lại em cũng không nói ra được thì thử xem sao.”Sơ Chi ngẩng đầu lên “Hả?”Đột nhiên người anh tiến gần tới, lưng hạ xuống, cả người lười biếng dựa ra sau “Bây giờ em cứ coi tôi là kỵ sĩ đi.”Đôi chân dài duỗi ra, Lục Gia Hành không hề có điểm báo trước nghiêng người tới gần, giương mắt nhếch môi, đè thấp cổ họng xuống, ý vị thâm trường nói “Đến quyến rũ tôi thử xem?”Đột nhiên khoảng cách rút ngắn, đôi mắt đen của anh nhìn cô chăm chú, theo bản năng nửa người trên Sơ Chi nghiêng nghiêng, mặt cô đỏ chứng về cuộc thi chạy 200 mét ở đại hội thể thao lần trước lại phát giơ ta lên che lỗ tai bên trái, lại thả xuống ngay lập Gia Hành chăm chú nhìn cô, ý cười càng sâu đó anh đã phát hiện ra, lúc cô xấu hổ hay chột dạ sẽ vô thức kéo vành tai mình, hoặc là sờ sờ cả làm chuyện mờ ám cũng đáng yêu như liếm liếm môi, nở nụ cười trầm thấp một tiếng, không lùi mà tiến tới làm trầm trọng thêm, cô càng lùi về phía sau anh càng tiến về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi “Tiểu Sơ Chi, có phải gần đây em càng ngày càng dễ xấu hổ không?”Sơ Chi vốn đang đối mặt với anh, cô nghiêng người ngồi tại chỗ, anh tiến về phía trước một bước cô liền lùi sau một bước, nửa người trên càng ngày càng nghiêng về sau, cô gắt gao nắm lấy mép bàn, vì để duy trì căn bằng không ngã xuống nên vai cũng bắt đầu run trầm thấp kêu một tiếng, thanh âm nhỏ bé, vội vàng nói “Anh đừng tiến lên phía trước nữa.”Lúc này lớp học đã tan một hồi lâu, trong phòng học không còn bóng người nào, bên trong chỉ còn hai người hạ ở hàng cuối học ở tầng một, ngoài cửa sổ tuyết trắng mênh mang, giống như bánh gato chocolate được phủ một lớp áo bằng phòng học hơi ấm sung túc, ấm áp khiến người ta cảm thấy trong người cũng bắt đầu nóng tay Sơ Chi bám vào lưng ghế nhựa một tay bám vào mép bàn, muốn đẩy anh ra cũng không có tay, cô muốn khóc khi cô tưởng mình sẽ trực tiếp nằm luôn trên ghế, một giây sau Lục Gia Hành hé đôi môi nhợt nhạt thở ra một hơi, anh đưa cánh tay ra, xuyên quan bên người nâng đỡ lưng tay anh có nhiệt độ ấm áp, mạng mẽ vững vàng đỡ lưng cô, nhẹ nhàng nâng người cô lên, cuối cùng một lần nữa người lại dựa vào Chi thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt dần dần đỏ lên, cô nhíu nhíu mày, vừa mới định nói chuyện, chuông điện thoại liền vang nhảy ra, liếc nhìn màn hình điện thoại, nhận điện thoại gọi một tiếng giòn tan “Đàn anh.”“...”Lục Gia Hành rủ mắt, khóe môi cũng rủ xuống cô cúp điện thoại, anh mới nhấc mí mắt lên “Muốn đi sao?”Sơ Chi nhìn sang chỗ khác, gật Gia Hành ngồi co quắp trên ghế, hơi mất mát “Ồ.”Sơ Chi không muốn để ý đến cầm kịch bản và sách cất vào trong cặp, lại đứng lên cầm áo khoác giũ, cô nghĩ mình nên nói cảm ơn “Đàn anh, ngày hôm nay cảm ơn anh.”Lục Gia Hành xoay người lại, nghiêng người tựa lên mép bàn nhìn cô chậm chạp mặc áo khoác, anh giơ tay cầm cái khăn quàng cổ màu trắng bằng lông dê đang để trên thành ghế đưa tới, nhân tiện cũng đứng lên “Tới hội kịch nói sao?”“Ừm.” Sơ Chi nhận lấy khăn quàng cổ, chiếc khăn hơi dài, cô vòng vài vòng, cúi thấp đầu đeo khăn quàng cổ lên trên, sửa sang lại một chút để chiếc khăn che mất cái cằm nay cô không buộc tóc, mái tóc dài xõa xuống, bị chiếc khăn quàng cổ màu trắng bằng lông dê một vòng lại một vòng quấn lấy, phía trên mái tóc tạo thành độ cong, giống như cây nấm Gia Hành thả hai chân xuống, người cũng đứng lên, một tay anh cầm áo khoác “Đi thôi, tôi đưa em đi, tiện thể xem tập luyện như thế nào.”Sơ Chi đã chuẩn bị đồ đạc đầy đủ, cô kéo chiếc khăn quàng cổ lên trên, che mất miệng và mũi, chỉ lộ đôi mắt ra bên này vừa cố trêu đùa cô, bây giờ dáng vẻ lại như chưa có chuyện gì xảy ra, thật sự là rất quá Chi giấu chóp mũi vào trong khăn, cô buồn bực nói “Không được.”Lục Gia Hành giống như nhân vật chính trong truyện tranh Bleach chuẩn bị đòn chiến đấu với kẻ địch, áo khoác bay lên như chiếc lông vũ, nhìn rất đẹp, phất tay áo lên rồi mặc vào, anh lẩm bẩm nói “Không sao, tôi có thể xem.”Sơ Chi “...”Người này sao lại tự quyết định như thế chứ!Sơ Chi không đi, cô đứng ở cửa sau phòng học trừng mắt lên nhìn anh “Đàn anh, anh như vậy là không đúng.”Lục Gia Hành cười khẽ, vẻ mặt ngoan ngoãn vô tội lại đầy nghi hoặc “Hả?”“Sau này anh đừng như thế có được không.” Sơ Chi cau mày, suy nghĩ nửa ngày cô cũng không nghĩ ra câu gì thích hợp, chỉ có thể biểu đạt ý tứ của mình đến định anh đối với những cô gái xinh đẹp đều như vậy thấy chơi vui liền đùa một chút, sau đó dáng vẻ lại như không có chuyện gì xảy không đỏ tim không đập dựa lại gần như sao lại có chàng trai khốn nạn như sao lại có chàng trai quá đáng như tâm tình dần dần tích lũy, không ngừng không ngừng bành trướng, chóp mũi Sơ Chi sượt sượt khăn quàng cổ, đôi lông mi dài rủ xuống, dáng vẻ không nói nho nhỏ, lại có chút buồn buồn “Lục Gia Hành đồ lưu manh.”Lục Gia Hành “...”*Bên trong khu nghỉ ngơi của quán Bowling, Lục Gia Hành tựa bên trong sô pha, cả người phờ phạc nhìn trừng trừng về phía tay Trình Dật cầm một quả bóng, tao nhã đứng trước khu ném bóng, anh chạy qua ném một cái, trúng Dật nha một tiếng, tiếp tục tao nhã nhảy lên chào cảm ơn rồi rời khỏi sàn, chạy đến bên người Lục Gia Hành, ôm lấy bờ vai của anh “A Hành của chúng ta gần đây có hơi trầm, mỗi ngày đều đờ ra, không biết linh hồn nhỏ bé bị cái gì câu mất rồi?”Bên cạnh có một chàng trai đi tới, anh ta nhấn xuống màn hình điện thoại, trên màn hình chỉ chữ số tính giờ “Hơn tám phút, cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào quả bóng kia, mắt cũng không thèm chớp.”“Làm sao cậu biết cậu ta không chớp mắt.”“Tôi liên tục nhìn chằm chằm vào đây.”“Vậy cậu cũng rất tẻ nhạt.” Trình Dật không nói gì, đập đập vai Lục Gia Hành, “Điện hạ có tâm sự gì sao, nói một chút nghe xem sao.”Trình Dật vốn cho rằng Lục Gia Hành sẽ lạnh nhạt không thèm nhìn anh ta, hoặc là nói “Cậu rất rảnh rỗi sao.”Im lặng mấy phút, anh nhàn nhạt mở miệng “Tôi bị mắng.”Người bấm đồng hồ tính giờ vừa nãy đang đứng uống nước bên cạnh, nghe vậy anh ta phun toàn bộ nước ra ngoài, cột nước óng ánh vẽ một đường vòng cung hoàn mỹ giữa không trung, lưu loát rơi lên cánh tay Lâm Bách thiếu gia cáu kỉnh, vừa thăm hỏi thân thích nhà anh ta vừa nhảy ra xa 2 trượng, vẻ mặt bởi vì phẫn nộ mà vặn hồ tính giờ vừa lau quần áo cho anh ta, vừa trợn to hai mắt hỏi “Ai vậy? Nam hay nữ? Mắng gì? Còn sống không?”Lục Gia Hành không đáp, anh mím mím môi, lộ ra vẻ mặt mờ mịt mà nghi Dật ho nhẹ một tiếng, tiến đến bên cạnh Lục Gia Hành rồi ngồi xuống, thấp giọng nói “Cậu bị đàn em mắng sao?”Lục Gia Hành mất tập trung “Ừm.”“Mắng cậu cái gì?”“Lưu manh.”Trình Dật “...”Trình Dật kinh hãi đến biến sắc “Lục Gia Hành, con mẹ nó cậu đã làm chuyện gì không bằng cầm thú với đàn em rồi hả?”Lục Gia Hành không thèm để ý đến cậu vốn cảm thấy, sự tình đều phát triển theo hướng dụ như thời gian gần đây, chỉ cần anh tới gần, Sơ Chi sẽ xấu hổ, không dám đối diện với anh, tầm mắt sợ hãi rời đi chỗ huống như thế trước đây đều không quả anh liền bị chỉ có bị mắng, sau đó liên tục mấy ngày sau, gọi điện cô cũng không nhận, tin nhắn giống như đá chim vào biển lớn, thậm chí đồng đội Lâm Đồng của anh cũng đều lặng yên không tiếng đến chuyện cô đi đóng kịch, còn không biết vị “Đàn anh” nào diễn cùng, lại không biết vì nguyên nhân gì mà tức giận, Lục Gia Hành phiền tâm tình này của mình hoàn toàn bị một cô gái tác động, cảm giác bị ảnh hưởng như vậy, trước đây anh chưa bao giờ như người không xương ngồi bên trong ghế sô pha, đôi chân dài hơi cong, anh cau mày, môi mím thành một Dật sững sờ nói “Thái tử điện hạ của chúng ta lớn lên đẹp trai như vậy ~~~”Lâm Bách Dương lườm một cái “Ngu ngốc.”Hai người, người tới ta đi lại một hồi chiến đấu kịch liệt, người bấm đồng hồ tính giờ nghe nửa ngày cũng nghe ra là do một em gái, anh ta không bị thương chút nào xuyên qua chiến trường, cong cái mông lên tiến đến bên người Lục Gia Hành, bẻ ngón tay, bình chân như vại nói “Anh Hành, anh xem, con gái vừa ý với con trai đơn giản là gia thế, nhà cửa, tiền bạc...”Anh ta cố ý ngừng lại một chút, lát sau ý vị thâm trường nói “Sinh mạng[1]”[1] Cái chỗ đó đó của con trai đó Lục Gia Hành “...” Cuối cùng còn lại hai quả Chi không bán, cô gấp tờ giầy viết giá tiền rồi nhét vào túi áo thu dọn đồ đạc, còn Lục Gia Hành nhận điện Chi không quan tâm xem ở bên kia anh đang nói gì, một tay cô cầm xấp tiền, ôm hai quả táo vào trong lồng ngực, cái đầu cúi thấp không biết đang suy nghĩ điều muốn chờ anh nói chuyện xong, cảm ơn anh một tiếng, rồi trả tiền lại cho anh như cô cũng chưa chúc anh Giáng sinh vui Chi chậm chạp lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã tám giờ lúc đó Lục Gia Hành cúp điện thoại, đi Chi giống như con rùa nhỏ, cả khuôn mặt đều núp bên trong khăn quàng cổ chỉ để lộ ra đôi mắt, cô cúp thấp đầu khiến người ta không nhìn thấy cảm xúc bên Gia Hành cất điện thoại di động vào túi áo, đưa tay lên giúp cô kéo khăn quàng cổ cao lên "Có lạnh không?"Động tác của anh rất cẩn thận, chầm chậm kéo mép khăn mềm mại đang rủ xuống lên, che đi chóp mũi hồng hồng của không biết điều gì làm anh vui vẻ, đột nhiên Lục Gia Hành cười nhẹ một tiếng, nắm khăn quàng tiếp tục kéo hướng lên trên, cho đến khi che đi đôi mắt Chi buồn bực "A" một tiếng, đầu ngẩng lên, mặt bị khăn vây quanh chặt cầm đồ trong tay, còn ôm hai quả táo vào trong ngực, tay không thể động đậy liền lắc lư đầu muốn tháo chiếc khăn tay anh đang nắm khăn quàng cổ bằng lông dê màu xám nhạt kia của anh bị Sơ Chi lót dưới mông chắc hẳn buổi tối không thể đeo lên, lúc này cũng đang được cô cầm trong Chi lắc lư cái đầu, phát hiện hình như người này tìm được thú vui rồi, càng ngày càng hăng hái lôi kéo chiếc khăn, gắt gao che đi đôi mắt khăn che đi ánh sáng khiến trước mặt chỉ còn lại một vùng tăm tối, Sơ Chi im lặng một lúc, nhíu nhíu mày "Lục Gia Hành, anh thật là ấu trĩ."Lục Gia Hành "Ồ" một tiếng, ngừng lại vài giây mới chậm rãi kéo khăn quàng của cô mặc áo khoác màu đen phẳng phiu, không cài khuy, phanh ra làm lộ lớp áo len nhạt màu bên Chi vẫn cảm thấy nam sinh mặc áo len so với áo sơ mi càng đẹp luôn cảm thấy loại áo len này nam sinh muốn mặc đẹp càng khó hơn áo sơ cảm giác ấy, khi nhìn sang Lục Gia Hành thường sẽ đạt tới đỉnh mặc áo len thực sự rất không đeo khăn quàng cổ, Sơ Chi giương mắt nhìn cái cổ thon dài của anh, ở đó có một trái táo a-đam nổi lên, trên nữa là chiếc cằm nhọn, đường góc khuôn mặt đẹp đẽ và bờ môi mỏng hơi cong nhiên Sơ Chi xoay người lại, cô vội vàng cúi đầu, không hiểu tại sao đột nhiên không dám nhìn lên trên cầm một xấp tiền kiếm được và một quả táo đưa cho anh."Những cái này cho anh," cô thấp giọng Gia Hành không Chi suy nghĩ một chút liền sáng mua một quả táo ba mươi đồng, bị cô bán đi chỉ có năm bị lỗ rất nhiều Chi nghĩ nhất định Lục Gia Hành không mấy vui vẻ gì, cảm thấy có lẽ anh sẽ không nhận, cô liền cầm một quả táo khác nhét vào trong túi xách, rồi khom lưng, bàn tay trống không cầm lấy tay anh kéo Gia Hành mặc cho cô lôi kéo, bàn tay thuận theo mở rộng ra, lòng bàn tay ngửa lên Chi cầm một xấp tiền lẻ nhăn nhúm đặt lên tay anh, đặt quả táo đè lên phía táo màu hồng tím, bởi vì là quả cuối cùng còn dư lại nên hình dạng cũng không được tốt cho lắm, hơi méo, miễn cưỡng mới đứng vững trong lòng bàn tay gái nhỏ đeo găng tay màu trắng, bàn tay nhỏ bé bắt lấy cổ tay anh, ở bên ngoài quá lâu nên ngón tay đã lạnh lẽo, nhưng lại như thiêu đốt bỏng làn da của đưa táo và tiền cho anh, tựa như kiên nhẫn dụ dỗ trẻ con, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại như sô-cô-la "Ai nha, anh không cầm là không được đâu, số tiền còn thiếu tôi cũng sẽ trả lại cho anh."Cô vừa nói nhiên người trước mặt duỗi cánh tay ra, bàn tay thon dài giữ gáy cô, nhẹ nhàng dùng sức kéo lại Chi bất ngờ lảo đảo tiến lên trước hai bước, trán đụng thẳng vào ngực len của anh rất mềm mại, mang theo nhiệt độ người anh xen lẫn mùi nước giặt quần áo, còn có một chút mùi vị quen thuộc về vị đó rất rõ ràng, đặc biệt lại lạnh lẽo, không phù hợp với tính cách của Chi trợn to hai mắt, không nhúc gian gần đây anh quá ngoan ngoãn đến mức thậm chí Sơ Chi quên mất tính cách của không tránh, im lặng nằm nhoài trong ngực anh, cảm nhận hô hấp đang lên xuống trong lồng ngực và áp lực từ bàn tay mềm mại sau đầu của anh, cô chớp mắt một cái, nhẹ nhàng mở miệng hỏi "Anh làm gì vậy?"Câu nói này Sơ Chi từng hỏi anh rất nhiều giận, xấu hổ, mơ màng và nghi ngờ là cảm giác lúc lần này Sơ Chi lại có cảm giác không giống như mọi tác Lục Gia Hành chặt nói của anh trên đỉnh đầu cô có chút khàn khàn, căng thẳng, thận trọng "Xin lỗi, tôi chỉ ôm một lúc thôi, em đừng động đậy, một phút là tốt rồi."Sơ Chi mím mím cô hơi động, nghiêng một chút, cuối cùng trước mắt không còn một vùng tăm tối nữa, tia sáng từ ánh đèn đường thâm nhập vào Sơ Chi hơi nhấc lên, giơ lên một nửa sau lưng anh, cô cắn cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định hạ có đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua vải áo khoác của anh, nhẹ nhàng như lông chim, người khác không có thể phát hiện thất bại thở dài, cúi đầu xuống, rầu rĩ nói "Anh như này cũng là đùa giỡn lưu manh.""Xin lỗi."Sơ Chi buồn bực "Có phải hôm nay anh chỉ biết nói xin lỗi hay không."Lục Gia Hành thở một hơi thật dài "Tôi sợ dọa em, sợ em sẽ chạy mất, mới liều mạng kìm nén," giọng nói anh rất nhỏ, tốc độ nói chậm mang theo chút bất đắc dĩ, "Vì vậy em đừng động đậy chân tay, tăng thêm độ khó cho tôi."Lúc này Sơ Chi mới nhớ tới, một tay khác của anh còn bị cô cầm lòng bàn tay còn có mấy tờ tiền lẻ và một quả táo ngăn cách giữa hai người, đó là khoảng cách duy nhất giữa bọn Chi đỏ mặt, bàn tay cô nhanh chóng rút ra, trái tim đập bình bịch, một tiếng lại một tiếng rất cô đỏ như máu, may lúc này cái đầu đang bị anh đè vào ngực, cô nhẹ nhàng chuyển động, nhỏ giọng nói ngập ngừng "Ai sẽ chạy nha..."Cô vừa mới nói chuyện, Lục Gia Hành đã buông tay, người lùi về phía sau hai bước thả cô Chi lo sợ, lúng túng, cô cảm thấy hẳn là anh nghe thấy được, nhưng mình còn chưa chuẩn bị tâm lý thật ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn né tránh, khuôn mặt đỏ bừng hơi sốt sắng nhìn Gia Hành nghiêng đầu, cụp Chi nuốt nước miếng một cái, cô hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí kiên định nhìn Gia Hành "Hả?""..."Sơ Chi thở phào nhẹ không biết tại sao lại cảm thấy có một chút thất cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, nhỏ giọng lầu bầu nói "Không có gì..."Điện thoại của Lục Gia Hành vang lên lần thứ anh không cảm xúc, mặc kệ tiếng chuông reo trong túi áo, dáng vẻ giống như không quan Chi ngẩng đầu "Anh nhận điện thoại đi."Tiếng chuông vẫn kiên nhẫn vang lên, khóe môi Lục Gia Hành hơi hướng về phía dưới, thiếu kiên nhẫn, lười biếng tiếp điện thoại "Sao vậy?"Ở đầu bên kia điện thoại, Trình Dật không nói vài giây, anh ta mới nói "Điện hạ, ăn cơm không?"Lục Gia Hành vừa định cúp điện thoại, Trình Dật nhanh chóng nói tiếp "Không đi ăn thì đàn em có đói bụng không?"Động tác Lục Gia Hành dừng lại, đôi mắt nhìn Sơ Chi, không lên Dật giống như có thiên lí nhãn đoán được toàn bộ, anh ta cười hai tiếng, nói địa điểm "Mang đàn em tới đây cùng nhau trải qua lễ Giáng sinh đi, nhất định cậu không đoán được hôm nay ai trở lại đâu."Lục Gia Hành không hứng thú đáp "Ồ, tôi không đoán được.""Lâm Ngữ Kinh đã trở lại.""..."Trình Dật có chút bồn chồn "Tại sao cậu không phản ứng gì vậy?""Tôi phải có phản ứng gì.""Cậu ít nhất cũng phải cho tôi chút phản ứng gì chứ," đột nhiên Trình Dật ồ một tiếng đầy bỉ ổi, "Có phải tôi quấy rối chuyện tốt gì của cậu rồi không? Nhưng mà không phải bây giờ cậu vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi đầy đau khổ sao, cậu và đàn em đang làm gì vậy?"Lục Gia Hành cụp mắt xuống, nhìn quả táo trong tay và mấy tờ tiền lẻ, hờ hững nói "Bày sạp.""..."Trình Dật không kịp phản ứng "Cái gì?""Vừa rồi bày sạp bán hàng, bây giờ đếm tiền." Lục Gia Hành nhếch môi, giọng nói khá là sung sướng, "Chúng tôi kiếm được hơn 100 đồng."Trình Dật "..."*Trong bốn người bạn thân của Lục Gia Hành, chỉ có Lâm Ngữ Kinh là con gái, hơn nữa so với bọn họ còn nhỏ tuổi thường nữ sinh sẽ được chiếu cố nhiều hơn, thế nhưng Lâm Ngữ Kinh lại không như cầm đầu gái nhỏ nhà họ Lâm, không có việc xấu nào là không làm, thế nhưng lúc nào cũng bày ra khuôn mặt cực kỳ ngoan ngoãn đến mức cô nàng không phải chịu bất kỳ tai họa nào, chỉ cần đứng bên cạnh im lặng ủy khuất, tất cả người lớn đều sẽ nghĩ cô nàng vô tội là chuyện đương nhiên, tất cả đều úp nồi lên lưng bọn Lục Gia Hành và Trình sau khi ba mẹ Lâm tách ra, Lâm Ngữ Kinh theo mẹ chuyển tới miền Nam, đã nhiều năm bọn họ không gặp điểm vẫn chọn quán rượu của nhà Trình này không phải là hải sản, có lẽ chiều theo Lâm Ngữ Kinh sinh sống nhiều năm ở miền Nam, đã thay đổi món Sơ Chi và Lục Gia Hành đến đã sắp chín giờ, bên trong phòng náo nhiệt, ngồi đầy Chi theo Lục Gia Hành đi vào, đến trước cửa, chàng trai nhẹ nhàng nâng tay, mặt không chút biến sắc vỗ vỗ lưng Chi cầm quả táo trong tay, ngẩng đầu Gia Hành cúi đầu, nói nhỏ với cô "Hôm nay khả năng có hơi nhiều người."Sơ Chi không hiểu vì hơi nghiêng đầu mờ mịt, vừa định hỏi anh sau đó thì sao, liền nghe thấy giọng nữ nhẹ nhàng gọi "Ô kìa, A Hành."Sơ Chi quay đầu, nhìn về phía chủ nhân của giọng nói gái có khuôn mặt nhỏ, mí mắt mỏng, mắt hạnh hơi vểnh lên, da dẻ rất trắng, rất xinh sơ mi trắng mềm mại buông xuống, chiếc bốt da bao lấy đôi chân thon mắt Lâm Ngữ Kinh lướt qua Lục Gia Hành, cô hơi nghiêng cổ, bờ môi mỏng nhạt màu tạo ra nụ cười thân thiết "Đã lâu không gặp, có nhớ mẹ không?"Sơ Chi "..."Sơ Chi cảm thấy mẹ của đàn anh Lục thực sự rất trẻ tuổi. Editor Linhh Diệp loại Hiện đại, thanh xuân vườn dài 91 TangthuvienLục Gia Hành sống hai mươi năm qua luôn có quan niệm rằng mọi chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết, nếu như không thể giải quyết được thì rõ ràng là do tiền chưa đủ mãi đến khi anh gặp Sơ trai trở nên vui vẻ, đôi mắt đào hoa cong như quạt nan, ánh mắt mập mờ, đưa cho cô một tấm thẻ, ám chỉ hết sức rõ Chi cẩn thận nhận thật sự cảm động, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên có người cho cô tiền, cô nghĩ mình cũng nên đáp lễ “Nhà tôi mới chuyển vào trung tâm thành phố, hay là để cho anh một phòng nhé?"Lục Gia Hành không đáp Chi cho rằng anh thẹn thùng, mềm giọng nói tiếp “Không sao, anh đừng ngại, nhà tôi còn rất nhiều phòng trống.”Lục Gia Hành “...”*Tiểu mỹ nhân dịu dàng x tài phiệt đời thứ 2 cặn chính dịu dàng, nữ chính ngọt ngào, nữ chính kiên định dũng cảm, cố chấp lại hiền lành, hơn nữa nữ chính cực kỳ chính sao? Hình như cũng không quá cặn bã. Tài phiệt đời thứ hai không biết yêu, thích dùng tiền để giải quyết vấn đề gặp được em gái không kiếm đủ tiền để tiêu, sau đó lãng tử quay đầu quý hơn vàng, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là tình yêu!Bên trên là câu chuyện nhỏ đơn giản, tươi mát, rung động lòng người.>Lục thiếu gia Con mẹ nó, quá đáng yêu rồi, lại đây cho ông đây ôm một cái nào